Mẹ, đừng đùa với lửa
Phan_51
"Muốn chết, không dễ dàng như vậy." Giọng nói lạnh lùng giống như một khối băng cứng đâm thật sâu vào trong lòng Vạn Tuyết Cầm, mặt đỏ thắm trở nên trắng bệch hoàn toàn, súng lục đã rớt xuống đất, bàn tay phải liên tiếp có dòng máu nhỏ xuống, phát ra tiếng vang tí tách.
Mặt Viêm Dạ Tước không chút thay đổi, tay phải dùng súng hạ xuống, sẽ không ai có tốc độ nổ súng nhanh hơn anh, huống chi còn là một tay mới căn bản chưa từng sử dụng qua súng.
"Anh. . . . . . Anh không thể như vậy!" Vạn Tuyết Cầm lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, tay phải vịn lên tay vịn cầu thang phòng khách, viên đạn nhất thời mang tới đau đớn trầm trọng hơn, nhưng loại đau đớn này lại không thể khiến bà ta ngất đi, sau lưng tựa vào trên cầu thang, thở hồng hộc.
"Chú Trung, đón lấy." Một phát súng giết Vạn Tuyết Cầm, tất nhiên có thể báo thù cho mẹ, nhưng có thể làm cho bà ta trước khi chết chịu đựng khổ sở nhiều hơn, Trình Du Nhiên dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho, khẩu súng giao cho chú Trung, đây là người làm trung thành với nhà họ Mộ, nên cho ông ta cơ hội đó.
"Không!" Vạn Tuyết Cầm hét lên một tiếng, đột nhiên chuyển sang ba người nhà họ Lãnh kêu lên: "Lãnh tiên sinh, Lãnh phu nhân, trước đây chúng ta chung sống rất tốt, còn có Lãnh Triệt, cậu thiếu chút nữa đã trở thành em rể của tôi, tôi van cầu các người giết chết tôi đi."
Lãnh Triệt không thèm để ý ngồi ở chỗ đó, anh ta cũng không có một chút ấn tượng tốt đối với chị em nhà họ Vạn, nếu như ban đầu không phải ông cụ thúc giục, anh ta mới sẽ không lui tới với Vạn Nhã Cầm cực phẩm đó, mạo hiểm đưa cô ta đến Châu Âu, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Sắc mặt Lãnh Tuyệt khó coi lắc đầu một cái, Mộ Viễn Chi là ông bạn già của ông ta, mười mấy năm qua ông bạn già bị người phụ nữ coi như khỉ đùa giỡn, nếu như không phải là bởi vì Viêm Dạ Tước, bây giờ ông ta lập tức ra lệnh thuộc hạ dẫn bà ta trở về, không nếm đủ 18 loại hình tuyệt không để bà ta chết, bản thân Lãnh Tuyệt cũng xuất thân từ Hắc bang.
Thỉnh cầu không có hiệu quả, Vạn Tuyết Cầm xoay mặt hướng Viêm Kinh Vũ, mặc dù bị thuộc hạ của Viêm Dạ Tước vây quanh, nhưng súng trên tay anh ta cũng không có vứt xuống dưới, giống như thấy được một tia hi vọng lớn vội kêu lên: "Viêm Kinh Vũ, anh quên, tôi đã là người phụ nữ của anh, bất luận kẻ nào cũng không thể quyết định được sống chết của tôi, nếu như anh vẫn còn là đàn ông, một súng giết chết tôi đi."
Viêm Kinh Vũ cười khổ, nếu như có thể giết, anh ta đã sớm nổ súng giải quyết hết đứa con riêng này, không có Vạn Tuyết Cầm, Viêm Dạ Tước cũng chưa có lý do giết anh ta, nhưng bây giờ anh ta căn bản không dám nhúc nhích, mới vừa rồi mục tiêu một phát súng của Viêm Dạ Tước mặc dù là Vạn Tuyết Cầm, nhưng cũng đồng thời là đang cảnh cáo anh ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, may mà trước kia anh ta luôn lắc lư theo gió, tương đối thông thạo nghiệp vụ, coi như giả bộ không nghe được cũng sẽ không có chút đỏ mặt, lại nói có Vạn Tuyết Cầm ở phía trước, nói không chừng anh ta còn có cơ hội chạy trốn.
"Ha ha, đây chính là Hắc bang hào môn, Lãnh Tuyệt, Lãnh Triệt, Viêm Kinh Vũ, các anh tựa như chó nghe lời Viêm Dạ Tước, các anh tính là gì, Vạn Tuyết Cầm tôi biết các anh, thật là thấp kém hơn thân phận của tôi." Vạn Tuyết Cầm lớn tiếng mắng, nào còn có một chút bóng dáng nhã nhặn lịch sự.
Lãnh Triệt tà mị cười, xì mũi coi thường đối với phép khích tướng của Vạn Tuyết Cầm, qua nhiều năm như vậy nhà họ Lãnh từ đen chuyển trắng, có lời khó nghe nào mà chưa từng nghe qua, muốn dùng loại phương pháp này kích bọn họ ra mặt, cũng thật sự là quá ngây thơ rồi.
Lúc này, chú Trung rốt cuộc lảo đảo đi tới hướng Vạn Tuyết Cầm, bây giờ mặc dù ông ta rất suy yếu, nhưng tay phải cầm súng lại vô cùng có lực, một đôi mắt đục ngầu tản ra sát ý mãnh liệt, cho dù ai cũng sẽ không cảm thấy đây là chuyện một ông lão nói không chừng có thể chết bất cứ lúc nào có thể làm.
"Không nên tới đây." Vạn Tuyết Cầm hốt hoảng muốn trốn lên trên lầu, nhưng trên tay vốn bị thương, hôm nay vội vàng phạm phải sai lầm, áo tơ trắng cọ trên lan can cầu thang, trực tiếp quấn ngã bà ta xuống đất, áo tơ trắng noãn làm cho tây trang nhuốm vệt máu.
"Trình Du Nhiên, mày là con đàn bà ti tiện, phế vật, tao giết chết mẹ mày, có bản lĩnh tới tìm tao báo thù, mày là con đàn bà ti tiện, Trình Oánh cũng là con đàn bà ti tiện, hai mẹ con chúng mày đều tiện." Gây xích mích những người khác không được, Vạn Tuyết Cầm chỉ có thể dùng lời khó nghe nhất vũ nhục Trình Du Nhiên, hi vọng cô có thể thiếu kiên nhẫn, đáng tiếc kể từ khi khẩu súng giao cho chú Trung, cô lười biến tựa vào một bên, giống như chuyện đã không có quan hệ gì với cô.
Thân người cao lớn của chú Trung rốt cuộc đã đi đến trước mắt Vạn Tuyết Cầm, họng súng đen ngòm chỉ ở trên đầu bà ta, "Trình Du Nhiên, cho dù chết tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày, tao --"
Nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe tiếng súng vang lên pằng, viên đạn mang theo tất cả tức giận của chú Trung, trực tiếp chui vào trong đầu của Vạn Tuyết Cầm, máu tươi bắn lên mặt ông ta.
Làm xong những thứ này, chú Trung quỳ phịch trên mặt đất, nước mắt tuôn đầy mặt khóc nói: "Lão gia, phu nhân, tôi rốt cuộc báo thù cho hai người rồi."
Cửa cầu thang, Vạn Tuyết Cầm bê bối nằm ở nơi đó, cặp mắt không cam lòng mở thật to, vắt óc tìm mưu kế muốn tiếp quản nhà họ Mộ, cuối cùng lại chết trong tay người làm ở nhà họ Mộ mà bà ta luôn xem thường.
Vậy mà, đang lúc sự chú ý của mọi người đều nhìn về phía Vạn Tuyết Cầm, Viêm Kinh Vũ nhanh chóng nổ súng, mục tiêu mà anh ta nổ súng cũng không phải Viêm Dạ Tước, mà là đèn chùm khổng lồ trên trần nhà, cả đèn chùm trang trí khắp trần nhà, bị một phát trúng của Viêm Kinh Vũ, nhất thời rớt xuống rầm rầm từ phía trên.
Mọi người kêu lên một tiếng, tránh né khắp nơi, trong phòng khách lập tức trở nên hỗn loạn, nhân cơ hội này, một tay Viêm Kinh Vũ nắm thuộc hạ bên cạnh lên ngăn trước mặt mình, dọc theo đường chạy thẳng ra cửa.
Trình Du Nhiên đang lười biếng dựa vào góc tường đột nhiên ngồi thẳng lên, dọc theo vách tường đuổi theo, cô ở nhà họ Mộ đã nhiều năm, dĩ nhiên vô cùng quen thuộc với thiết kế của trần nhà, chạy nhanh đến cửa.
"Các cậu ở lại khống chế hiện trường." Viêm Dạ Tước lạnh lùng phát ra mệnh lệnh, không tránh không né nghiêng thân thể cao lớn của anh chạy ra cửa, tất cả người ngăn ở trước mặt anh đều bị đẩy ra.
Bên ngoài biệt thự mặc dù luôn có thuộc hạ của Viêm Dạ Tước canh giữ, nhưng không ngờ bên trong sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, hơn nữa Viêm Kinh Vũ có thân thủ rất cao, còn có một người cản súng ở trước mặt, mặc dù chính anh ta cũng trúng hai phát, nhưng nhanh chóng vọt tới một chiếc xe con trước mặt.
Đem thuộc hạ đã bị bắn cho thành tổ ong ném ở một bên, Viêm Kinh Vũ nhanh chóng khởi động xe, tùy tiện bắn vài phát hướng về phía Trình Du Nhiên mới vừa lao ra ngoài cửa sau mới quay đầu chạy trốn.
"Lên xe." Cho tới bây giờ khả năng chạy bộ của Trình Du Nhiên cũng không có giảm, rất nhanh lấy được một chiếc xe con chạy nhanh đến trước mặt Viêm Dạ Tước hô, Viêm Dạ Tước chỉ mới vừa ngồi lên vị trí kế bên tài xế, một thân thể nho nhỏ cũng vọt vào, thân thể Tiểu Nặc thấp lùn, có nhiều người cao cản trở, cũng không bị ảnh hưởng bởi đèn, cho nên cũng không chậm hơn mấy so với hai người.
Trình Du Nhiên cau mày nói: "Tiểu Nặc, con đi xuống trước, mẹ sẽ trở lại rất nhanh." Mặc dù chỉ là đuổi giết một người, cô cũng không yên lòng mang theo Tiểu Nặc.
Tiểu Nặc lắc đầu như trống lắc, đặt mông ngồi ở chỗ ngồi phía sau, giọng nói non nớt vang lên: "Mẹ không thể bỏ tiểu Nặc lại nữa."
Viêm Dạ Tước lạnh giọng nói: "Lái xe."
Biết Tiểu Nặc chắc hẳn sẽ không đi xuống, Trình Du Nhiên không dây dưa nữa, thuần thục chuyển động tay lái đuổi theo hướng Viêm Kinh Vũ, lái xe ở trước mặt cô nếu như còn có thể chạy, về sau cô cũng không lái xe nữa.
Nhà họ Mộ là gia đình y học, biệt thự cũng chọn nơi tương đối yên tĩnh, giờ phút này trên đường cũng chẳng có bao nhiêu xe, một lát là có thể thấy được vị trí của Viêm Kinh Vũ.
Dùng súng bắn vỡ kính chắn gió phía trước, đôi tay Viêm Dạ Tước dùng súng, lúc nào cũng chuẩn bị nổ súng, Trình Du Nhiên đem chân ga lên tối đa, đồng thời ngăn chặn tay lái, tận lực dùng con đường ngắn nhất truy kích, Tiểu Nặc phía sau ôm sách vở tách tách liên hồi ở trên bàn phím, cũng không biết đang làm gì.
Pằng pằng pằng --
Khi hai chiếc xe con rút ngắn khoảng cách, Viêm Dạ Tước nổ súng không chút khách khí, đạn tức giận phá nát toàn bộ thủy tinh phía sau xe Viêm Kinh Vũ.
Viêm Kinh Vũ vội đem đầu núp ở chỗ ngồi sau lưng, đồng thời tìm tòi ở hệ thống hướng dẫn, hy vọng có thể tìm được một con đường bỏ lại Viêm Dạ Tước.
"Không được, anh ta muốn nhảy xuống." Trình Du Nhiên vừa dứt lời, đầu xe Viêm Kinh Vũ đụng hỏng hàng rào cầu vượt bay xuống, khoảng cách cao như vậy, nếu như phía dưới không có giảm xóc cùng tài lái xe rất cao, tuyệt đối không khác gì tìm chết.
Nhanh chóng giẫm ở trên thắng xe, Trình Du Nhiên và Viêm Dạ Tước đồng thời nhảy khỏi xe, chỉ thấy Viêm Kinh Vũ đã nhảy xuống đang dừng ở trên một chiếc xe tải trong lúc chạy trốn, thì ra là anh ta đã sớm tìm xong giảm xóc.
"Viêm Dạ Tước, Trình Du Nhiên, chuyện hôm nay các người làm với tôi, hôm nào đó nhất định trả lại gấp mười lần, các người cứ đợi gặp ác mộng đi." Trên xe tải, Viêm Kinh Vũ cười ha ha, rất nhanh sẽ biến mất ở cầu vượt.
"Đuổi theo." Từ nơi này nhảy xuống Trình Du Nhiên có chút nắm chắc, nhưng thứ nhất là sợ tiểu Nặc có chuyện, thứ hai dọc theo cầu vượt đuổi theo cũng sẽ không chậm hơn bao nhiêu.
Mới vừa khởi động xe đi chưa được mấy bước, Tiểu Nặc đột nhiên từ trên ghế sau đưa cổ qua nói: "Mẹ, mẹ đi lầm đường, từ nơi này qua, chúng ta đi chặn chú ta."
Trình Du Nhiên quay đầu lại nhìn con trai không hiểu, lại thấy Tiểu Nặc giống như hiến vật quý đem laptop đẩy hướng trước mặt, trên mặt tròn trịa lộ ra nụ cười tà ác: "Đồ trên tay chú ta trừ có thể làm máy theo dõi ra, còn có trang bị định vị, đáng tiếc tên ngu ngốc này căn bản là không có phát hiện."
Viêm Dạ Tước hiếm khi hướng Tiểu Nặc gật đầu một cái, mặc dù trên mặt không có biểu cảm gì, từ tiểu Nặc hiểu hình như là ý khen ngợi, điều này làm cho tiểu Nặc hưng phấn, đồng thời lại cảm thấy bất đắc dĩ, lão đại Viêm luôn khốc!
Thấy đám người Viêm Dạ Tước biến mất trong tầm mắt anh ta, Viêm Kinh Vũ cười lạnh một tiếng, lái xe từ trên xe tải lao xuống, lựa chọn một con đường khác chạy trốn, nhưng mà trong nội tâm lại nhẹ nhõm, mặc dù không lấy được bệnh viện nhà họ Mộ, nhưng chỉ cần anh ta vẫn còn sống, tất cả vẫn còn có hi vọng.
Đúng lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy trên cổ tay đung đưa, đem tay áo nhấc lên mới nhớ tới đây là đồng hồ đo lúc trước Vạn Tuyết Cầm cho anh ta, chỉ là đi xa như vậy chẳng lẽ còn có thể sử dụng được sao? Coi như có thể sử dụng thì ai đang khống chế?
Một loại dự cảm xấu xông lên đầu, lúc này, một khuôn mặt nhỏ anh tuấn xuất hiện trên màn ảnh, khóe miệng treo nụ cười tà ác nói: "Cái tên đần độn này."
Vèo một tiếng, một chiếc xe hơi lướt qua từ bên người anh ta, đồng thời truyền tới, còn có một tiếng súng --
Giải quyết Viêm Kinh Vũ, Viêm Dạ Tước tiện tay đem súng lục thu hồi bên hông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trình Du Nhiên nói: "Kế tiếp đến phiên em."
Sẽ Không Đơn Giản Thế!
Chương 137: Sẽ Không Đơn Giản Thế!
"Đến phiên em?" Nếu như không phải là đang ở trong xe, sợ rằng Trình Du Nhiên sẽ trực tiếp nhảy dựng lên, những chuyện gần đây cô đều làm, tại sao đến phiên cô, bây giờ Viêm Dạ Tước càng ngày càng không nói lý, không đúng, lúc nào thì anh phân rõ phải trái qua?
Câu hỏi của Trình Du Nhiên không nhận được hồi đáp gì, quay đầu nhìn, mới phát hiện anh thế nhưng đã nằm nghiêng ở trên ghế ngủ thiếp đi, trên mặt góc cạnh rõ ràng tràn đầy mệt mỏi, hình như thời gian rất lâu cũng chưa nghỉ ngơi tốt, đôi tay đặt súng gắn trên đùi, lúc nào cũng có thể ứng phó với tình huống đột phát.
"Mẹ, mẹ sợ?" Khuôn mặt tiểu Nặc tràn đầy ý cười xấu xa từ phía sau thò lên, hướng về phía mẹ nháy mắt.
"Mẹ sẽ sợ?" Trong giọng nói của Trình Du Nhiên mang theo nước chảy mây trôi đặc hữu của cô: "Làm sao có thể?"
"Vậy vì sao mẹ muốn lái xe hướng trái ngược." Tiểu Nặc trợn mắt bất đắc dĩ, ngay cả tinh thần cũng không tập trung còn không thừa nhận, mẹ quả thực là trợn tròn mắt nói mò.
Trình Du Nhiên cẩn thận nhìn, thật đúng là, tiếp tục dọc theo phương hướng này sẽ ra khỏi Newyork rồi, liếc nhìn con trai nói: "Mẹ muốn đổi gió không được ah...."
"Mẹ, bây giờ mẹ nói láo cũng càng ngày càng không có phẩm vị rồi." Tiểu Nặc lắc đầu bất đắc dĩ, hiển nhiên cho là kỹ xảo nói láo của mẹ cần bồi dưỡng thêm.
Trình Du Nhiên không thể nhịn được nữa, một tay bắt được Tiểu Nặc đặt ở trên đùi, đôi tay xoa trên đầu cu cậu: "Hiện tại mẹ hoài nghi cực độ, rốt cuộc con có phải con mẹ hay không?"
"Đương nhiên phải." Tiểu Nặc có chút kích động muốn đụng đầu vào trên tay lái, mẹ càng lúc càng hồ đồ, là do mẹ nuôi mình lớn, lại vẫn hỏi mình có phải con trai của mẹ hay không.
"Vậy thì ngoan ngoãn ngồi cho mẹ, về sau bất cứ lúc nào nói chuyện đều phải hướng về phía mẹ." Trình Du Nhiên cảm thấy vô cùng cần thiết tăng cường giáo dục tư tưởng đối với Tiểu Nặc: "Tóm lại, mẹ là đệ nhất."
"Nhưng mà" Tiểu Nặc nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, kéo laptop bên cạnh chỉ vào nói: "Phía trên này nói, dù là trẻ em, cũng có nhân quyền."
Ghê tởm Ngải Sâm, coi như người khác không thêm phiền cho mình, sớm biết ban đầu cũng không để cho con trai học máy vi tính với anh ta! Bây giờ nhìn xem học được cái gì từ phía trên, nói nhân quyền với mẹ, tư tưởng giáo dục đã không dùng được, chỉ có thể biến thành hành động, một cái tay nắm chặt tay lái, một cái tay khác không ngừng giày xéo trên khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Nặc, Tiểu Nặc đáng thương, trên mặt không có chỗ nào là không bị giày vò.
Thật vất vả kết thúc hành trình tàn khốc này, Tiểu Nặc thừa dịp mẹ dừng xe nhanh chóng nhảy đến chỗ ngồi phía sau, bản lĩnh linh hoạt ngay cả chính cu cậu cũng không ngờ, nói thầm trong lòng, về sau nói chuyện ở trước mặt mẹ phải cẩn thận một chút, nếu không khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu lại phải chịu tội.
Xe mới vừa dừng, đám người Bôn Lang tiến lên, Trình Du Nhiên vội lắc tay nhẹ giọng nói: "Đừng nói chuyện, Viêm Dạ Tước đang nghỉ ngơi, có chuyện gì chờ anh ấy tỉnh ngủ hãy nói."
"Không cần." Giọng nói lạnh lẽo đột nhiên truyền tới từ phía bên cạnh, giờ phút này Viêm Dạ Tước đã tỉnh táo lại, mắt ưng sắc bén quét qua trên thân mọi người, kể từ lúc tiến vào đảo huấn luyện, bắt đầu từ ngày đó, anh cũng đã không biết cái gì gọi là ngủ say, dù ngủ thiếp đi, chung quanh có bất kỳ gió thổi cỏ lay, cũng có thể làm cho anh tỉnh lại.
Lòng tốt bị coi là lòng thừa, Trình Du Nhiên nhún vai một cái, khẽ dựa trên ghế ngồi, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bôn Lang mở miệng trước, nói: "Lão đại, đại đa số người của Viêm Kinh Vũ đều đã bị bắn chết, chỉ có số ít bị thương và đang bị chúng ta khống chế, không có bất kỳ ai chạy trốn, những người này xử trí thế nào?"
"Không chừa một mống." Trong giọng nói của Viêm Dạ Tước mang theo máu lạnh trước sau như một của anh khi xử kẻ địch, người gây bất lợi cho anh, anh tuyệt sẽ không nương tay, huống chi những người này còn xúc phạm chống đối anh.
"Yes Sir." Bôn Lang đồng ý một tiếng, quay đầu hưng phấn đi tới hướng những người bị nhốt, công việc như vậy đối với anh ta mà nói thật sự không thể thích hợp hơn.
Bôn Lang rời đi, Viêm Dạ Tước lại đem ánh mắt đặt ở trên người An Nhẫn, An Nhẫn lập tức nói: "Lão đại, đoạn clip vừa rồi đã được cắt nối biên tập hoàn thành rồi, lão đại xem qua, có thể dựa theo mạng lưới liên lạc Vạn Tuyết Cầm lưu lại truyền tới tất cả bệnh viện nhà họ Mộ, tin tưởng sau khi bọn họ nghe qua sẽ có lựa chọn chính xác."
Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, sau sắc mặt rất nhanh biến thành bình tĩnh, Viêm Dạ Tước làm như vậy hiển nhiên là vừa đấm vừa xoa, dùng viedeo của Vạn Tuyết Cầm, để cho người phụ trách các viện biết Trình Du Nhiên cô mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận, đồng thời còn nói cho bọn họ biết Viêm Dạ Tước chính là chỗ dựa của cô, để cho bọn họ đừng có ý tưởng khác, làm quả thật phù hợp ý của cô, đáng tiếc không phải chính cô làm.
"Không cần nhìn." Ánh mắt nhanh chóng xẹt qua trên mặt Trình Du Nhiên, Viêm Dạ Tước trầm giọng nói: "Lập tức đi làm, cho bọn họ thời gian một ngày để cân nhắc."
Lúc này, gương mặt Đan Hùng khổ sở đi tới nói: "Lão đại, những gia chủ và lão đại trong gia tộc luôn hỏi, lúc nào thì bọn họ có thể đi." Đây quả thật không phải là một chuyện tốt, bên trong đều là nhân vật có mặt mũi ở Newyork thậm chí còn cả nước Mĩ, lại không thể quá mức ác liệt đối với bọn họ, may mà anh ta thông minh, để Phi Ưng ở lại nơi đó mình chạy ra ngoài, Phi Ưng như cọc gỗ, ứng phó bọn họ là thích hợp nhất.
"Cậu hãy đi trước, nói tôi lập tức tới ngay." Trong những người này còn có người Viêm Kinh Vũ lôi kéo rồi, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Đuổi tất cả mọi người đi, Viêm Dạ Tước lạnh giọng nói: "Đàng hoàng đợi ở trong xe, chờ tôi trở lại sẽ tính sổ với em."
Trình Du Nhiên vừa muốn phản bác, nhìn thấy gương mặt giống như thạch cao của anh, nhất thời thua trận, nhưng mà vẫn quật cường nói: "Bên ngoài khắp nơi đều là máu, tôi mới lười phải đi ra ngoài đấy." Song lý do như vậy đều cảm giác tương đối không có sức thuyết phục, chưa nghe nói qua bác sỹ còn sợ máu.
Sau khi Viêm Dạ Tước đi, Trình Du Nhiên đột nhiên hướng con trai đang chơi trò chơi hỏi: "Viêm Dạ Tước không ngủ bao lâu rồi?" Mệt mỏi đến mức mới vừa nói xong câu nói đầu tiên có thể ngủ ở trên xe, tình huống như thế cô chỉ thấy một lần ở Nga, hơn nữa lần này thoạt nhìn hình như nghiêm trọng hơn.
Khép laptop trên tay lại, Tiểu Nặc nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát mới lên tiếng: "Mấy ngày mẹ mất tích, lão đại Viêm vẫn luôn không có ngủ qua, sau lại nhận được tin tức của mẹ thì có ngủ một lúc, chỉ là khi đó lão đại giống như đặc biệt vội, một ngày cũng không ngủ được 1-2 tiếng, ngày hôm qua tới đây còn trực tiếp không ngủ."
"Vậy không phải là đã hơn một tuần anh ta chưa có ngủ ngon một giấc à?" Trình Du Nhiên nhíu mày, cô là bác sỹ, so với người khác rõ ràng tầm quan trọng của giấc ngủ đối với một người hơn, nữa tiếp tục như vậy, anh sẽ mệt mỏi suy sụp, không được, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho anh ngủ.
"Mẹ, sẽ không phải là đau lòng chứ?" Tiểu Nặc nhướng lông mày, nhếch miệng lên cười gian: "Như vậy không thể được, mẹ cũng đã từng nói không thể nhận thua với lão đại."
Chỉ là hình như cu cậu quên mất, thời điểm nhạo báng mẹ không thể cách quá gần, hiện tại Trình Du Nhiên cũng không có tư tưởng giáo dục cu cậu, đôi tay trực tiếp giày xéo một trận trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trong phòng khách, mùi máu tanh nồng nặc còn chưa tản đi, rất nhiều quý phụ đều có sắc mặt trắng bệch, cả đời họ cũng chưa từng thấy máu tươi, chớ đừng nói chi là mới vừa rồi thấy vô số người chết, nếu như không phải là Phi Ưng dẫn người ngăn, sợ rằng họ đã sớm lao ra khỏi nơi này rồi.
"Tước, chuyện xử lý xong?" Thấy Viêm Dạ Tước đi vào, Lâm dẫn đầu đứng lên nói, cô ta đã quyết định đem số mạng gia tộc Hoắc Bối Nhĩ cột chung một chỗ với Viêm Dạ Tước, không chỉ là bởi vì Trình Du Nhiên, cô ta đã nhìn trúng tiềm lực của Viêm Dạ Tước, bây giờ mặc dù xem ra bốn phía đều là kẻ địch, nhưng cô ta tin tưởng không bao lâu, anh sẽ hoàn toàn nắm Viêm bang trong tay.
"Hoàn hảo." Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, biểu thị Viêm Kinh Vũ hoàn toàn đã trở thành lịch sử, cũng nhất thời khiến lão đại mấy gia tộc đầu quân vào Viêm Kinh Vũ mặt xanh lét, ngay cả Viêm Kinh Vũ cũng xử lý nhanh như vậy, bọn họ còn có thể làm cái gì?
Lãnh Triệt vẫn còn bộ dáng công tử, gõ hai chân nói: "Tước, rốt cuộc anh cũng trở lại, nơi đó nên xử lý, một lát nữa tôi còn có một cuộc hẹn, để cho mỹ nữ chờ lâu thì không tốt lắm."
"Là mỹ nữ nào khiến cho Lãnh thiếu gia của chúng ta không bỏ được như vậy?" Nhà họ Lãnh xuất thân người Hoa bang, từ nhỏ Tina đã biết anh ta.
Lãnh Triệt ngửa đầu suy tư, ngay sau đó mặt nghiêm túc nói: "Dù sao em cũng kém hơn."
Lời này hoàn toàn chọc giận Tina, cô ta mới vừa thất tình ở chỗ Viêm Dạ Tước, không ngờ tên đáng chết này thế nhưng chọc mình, nhất thời giương nhắn múa vuốt nhào tới, tiến hành công kích người anh ta.
Không để ý tới hai người ồn ào, Viêm Dạ Tước đưa ánh mắt nhìn về phía đám người đang run rẩy, hừ lạnh một tiếng nói: "Là chính mình tự đi ra, hay là muốn tôi tìm cách lôi ra?"
Một câu nói nhìn như điên khùng, trong lúc bất chợt có bảy tám người chạy ra, hướng về phía Viêm Dạ Tước cầu khẩn nói: "Lão đại Viêm, là chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên để Viêm Kinh Vũ đầu độc đối chọi với lão đại Viêm, cầu xin lão đại Viêm tha cho chúng tôi lần này." Lúc này cũng không quan tâm mặt mũi, trước tiên bảo vệ tính mạng rồi hãy nói.
Viêm Dạ Tước nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, lạnh giọng nói: "Đan Hùng, dẫn bọn họ đi xuống."
Không cần Đan Hùng mang, tất cả những người này đều thuận theo đi theo sau lưng anh ta, mặc dù không biết lát nữa sẽ đối đãi bọn họ như thế nào, nhưng nếu như không ra ngoài, tuyệt đối là kết cục nhà tan cửa nát.
"Em năm, thủ đoạn không tệ." Viêm Hạo Thừa ôn tồn nho nhã từ trong đám người đi ra, mang theo nụ cười giống như thân sĩ nói: "Trước khi chuyện xảy ra, tôi sẽ không hồi báo một chữ với gia tộc, kính xin em năm bỏ qua cho."
"Tùy tiện." Giọng Viêm Dạ Tước giống như băng lạnh, lạnh lùng vang vọng ở trong phòng khách --
Cùng lúc đó, người làm trong nhà họ Mộ đã được tự do, chú Trung không để ý thân thể yếu đuối chạy hướng gian phòng mình, sau đó cầm một quyển vở cũ chạy tới trước mặt Trình Du Nhiên nói: "Tiểu thư, trước khi lão gia qua đời đã từng thông báo, nếu như nhà họ Mộ xuất hiện bất trắc gì, sẽ đem quyển sách giao cho tiểu thư."
Trình Du Nhiên cúi đầu xem xét, chữ phồn thể Y Kinh Mộ gia rồng bay phượng múa, hiển nhiên đây chính là thứ cha nói là truyền nam không truyền nữ, cô cũng không có nhận, mà nâng hai mắt lên, không sao cả hỏi "Chỉ nói những thứ này, sẽ không đơn giản như thế chứ?"
Viêm Dạ Tước, Anh Muốn Giết Chết ...
Chương 138: Viêm Dạ Tước, Anh Muốn Giết Chết Em Hả?
Cao tổ của Trình Du Nhiên từng là ngự y thời kỳ Mãn Thanh, dựa theo sách y học cổ trong cung cộng thêm kinh nghiệm mấy chục năm hành y của ông, lúc này mới có bảo vật gia truyền cua nhà họ Mộ là 《 Y Kinh Mộ gia 》, sau trải qua chiến tranh, nhà họ Mộ chuyển nhà đến hải ngoại, thậm chí một ngày đều chưa chắc đủ tiền trả cho chỗ nghỉ ngơi, đồ trong nhà gần như cũng không còn, chỉ có quyển sách thuốc này được bảo tồn đầy đủ không sứt mẻ.
Nhà họ Mộ có thể trở thành bệnh viện lớn cấp thế giới, trừ tài chính khổng lồ ủng hộ ra, quyển sách thuốc truyền lại trăm năm này mới là công thần lớn nhất, Trình Du Nhiên cũng không tin, ba dưới trở ngại của tổ tiên quyết không nhượng bộ, trừ phi đầu óc có vấn đề, nếu không tuyệt đối không có khả năng chỉ đơn giản là đem sách thuốc để lại cho cô.
Chỉ sợ là nói nếu như nhà họ Mộ chỉ còn lại mình cô mới có thể đem sách thuốc truyền cho cô? Trình Du Nhiên cười lạnh trong lòng, mẹ tự sát, nhà họ Mộ đi tới bước hôm nay, cuối cùng đều là do quyển sách thuốc này làm hại, cho nên cho dù cô vẫn tràn đầy khát vọng đối với Đông y bác đại tinh thâm, cũng sẽ không tùy tiện nhận lấy sách thuốc này.
Chú Trung có chút xấu hổ, ban đầu lúc lão gia phân phó ông ta quả thật không phải nói như vậy, chỉ là lời này nếu như nói thẳng nhất định sẽ khiến tiểu thư ghét, sắc mặt trắng bệch, xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ nói: "Tiểu thư. . . . . ."
Khẽ nhíu nhíu mày, Trình Du Nhiên quay đầu lại nói: "Tiểu Nặc, đỡ ông Trung lên xe." Mặc dù oán hận ba, nhưng cũng không thể trút giận lên trên người người làm luôn trung thành và tận tâm, lại nói lúc nãy ông đã ngất đi một lần, ngộ nhỡ nhất thời kích động trực tiếp đi, tội của cô sẽ to lắm.
"Ông Trung, con đỡ anh đi lên." . Trong miệng ngọt ngào kêu, Tiểu Nặc tiện tay ném laptop sang một bên, nhanh chóng nhảy xuống xe, đỡ hông chú Trung, khoe mẽ cu cậu thành thạo nhất.
Chú Trung nhất thời nước mắt đầy mặt, nhà họ Mộ mới vừa trải qua đại biến, hiện tại thấy tôn thiếu gia biết điều như vậy, mặc dù đã không họ Mộ, nhưng cũng đủ khiến ông ta vui mừng, trong lòng vội cảm tạ đại thần các phương một lần, mới chầm rì rì đi vào bên trong xe.
Trên mặt Trình Du Nhiên vẫn treo vẻ nhàn nhạt như cũ, nhìn phòng khách biệt thự nhà họ Mộ mang tính tiêu chí biểu trưng nói: "Nói đi, nếu không xin mời chú Trung trở về."
Gương mặt chú Trung khổ sở, thở dài mà nói: "Thật ra thì lão gia vẫn rất thương tiểu thư, ông nói đời này thật xin lỗi phu nhân và tiểu thư --"
"Tôi không muốn nghe những thứ này." Thật xin lỗi hữu dụng không, nếu như không phải là vì ông, mẹ sẽ không tự sát, cũng không có những việc sau này, cô vĩnh vi sẽ không quên ban đêm rét lạnh đó, tình cảnh lúc mẹ tự sát.
"Nếu tiểu thư muốn biết như vậy, tôi sẽ nói thật." Chú Trung bất đắc dĩ, ông ta nhìn tiểu thư lớn lên từ nhỏ, vô cùng rõ ràng cô quật cường, nếu như mình không nói, tiểu thư vĩnh vi đều sẽ không tiếp nhận, chỉ hy vọng sau khi ông nói xong tiểu thư có thể tiếp nhận.
"Từ lúc Viêm thiếu gia mang tiểu thư rời nhà họ Mộ, lão gia giao《 Y Kinh Mộ gia 》cho tôi." Nhắc tới lão gia, chú Trung lại nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tận lực không để cho nước mắt rơi xuống: "Lão gia biết thân thể mình không ổn, lúc ấy Viêm thiếu gia lại không để cho người khác đầu tư cho bệnh viện, lão gia sợ sau khi ông đi sẽ xuất hiện biến cố gì, cho nên bảo tôi giữ tốt quyển sách thuốc này, lúc mấu chốt còn có thể cứu. . . . . ."
"Cứu mạng mẹ con Vạn Tuyết Cầm sao?" Trong mắt Trình Du Nhiên tràn đầy khinh thường, giọng mỉa mai, lạnh lùng nói: "Không ngờ trong mắt ba, tôi chính là người như vậy."
"Không phải vậy, tiểu thư hiểu lầm lão gia." Chú Trung lắc lắc đầu mà nói: "Lão gia đúng là có chút không yên lòng về Viêm thiếu gia, sợ tiểu thư bị cậu ta lợi dụng."
Trình Du Nhiên không muốn nói thêm gì trên vấn đề này, nằm ngửa ở phía sau ghế ngồi nói: "Nhưng tôi cũng không có cứu mạng mẹ con Vạn Tuyết Cầm, không phải sao?" Trong giọng nói tràn đầy châm chọc ngay cả Tiểu Nặc chơi trò chơi bên cạnh cũng nghe được.
"Tiểu thư, này --" Gương mặt chú Trung khó xử, ông không muốn gạt tiểu thư, cho nên nói sự thật, ban đầu lão gia căn bản cũng không biết âm mưu của Vạn Tuyết Cầm mới nói như vậy, nhưng cũng không thể trở thành lý do khuyên tiểu thư nhận lấy.
"Được rồi, tôi nhận." Trình Du Nhiên không muốn làm khó chú Trung, cô chỉ muốn biết cả quá trình trải qua, mặc dù biểu hiện của ba làm cô thất vọng lần nữa, nhưng cũng vô cùng phù hợp với tính tình ba.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian